Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014
truyen sex - Ước gì tớ là nó cậu nhỉ
Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014
truyen sex - Ước chiêm bao xanh
Không phải tiền có những con người tài giỏi, tháo vát thì truyen heo mới thực sự mang lại ích lợi cho xã hội. Họ, những con người "có tâm hơn là có tài”, hành động có ích nhưng lại bị xem là ngu ngốc. Đúng vậy, trên đời này có những con người như vậy đó. Chính chúng mình cũng đã nghĩ họ ngu ngốc, mặc dù đó là một hành động tốt. Thử xem lời mình phát biểu có đúng không nhé! Mời các bạn theo dõi nội dung câu chuyện dưới đây để thẩm tra lại xem có đúng không nào. Và liệu chừng bạn có cho rằng gia tộc ngu ngốc????
6 giờ 50 phút, những tia nắng ấm áp bắt đầu len lỏi xuyên qua những kẽ lá. Ánh nắng lung linh chiếu xuống mặt đường. Trên con đường Quốc vỡ lở 1 của thành thị Hồ Chí Minh, những phương tiện đi lại đang lưu thông ồn ào đông đúc trên đường, bắt đầu một ngày làm ăn mới. Tất cả họ, những dòng người và xe đều rất hối hả. Ở trung thành vỉa hè có một cô hoá viên trẻ đang cố gắng đạp xe thật nhanh để kịp giờ vào lớp.
Cô sinh viên đạp xe tới trường của mình thì cũng đã 6 giờ 55 phút rồi. Cô ton tả gửi xe vào khu giữ xe của trường học sau đó chạy vội về phía lớp học. Trên đường chạy vào lớp, cô thấy có mẩu giấy nhỏ nằm dưới chân, ở vô luận vị trí nào mà cô trông thấy cô đều khom xuống nhặt bỏ vào thùng rác xong rồi mới tiếp tục chạy về lớp. Đến tới cửa lớp thì giảng viên đã hiện diện trước cô rồi. Thế là cô lại bị trễ giờ vào lớp. Cô thở hì hục khi phải chạy nhanh tận lầu năm của trường học thuộc khoa Công nghệ thực phẩm. Cô sinh viên thẹn thùng cúi đầu xin phép giảng viên đứng lớp rồi mới bước vào đi tới chỗ ngồi của mình. Cô lấy tập vở ra để lên bàn, lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán, mắt và mũi cho sạch sẽ. Những cô bạn cùng lớp nhìn cô dè bĩu bàn tán với nhau:
- Một tuần thì đã đi trễ hết năm ngày rồi. Mặt cô ta không biết dày mấy lớp nữa.
Một cô khác:
- Trời ơi, tụi mày còn nói làm gì nữa. Cả trường học cực kì học này ai mà không biết cô ta là đâm ra viên kim luôn chức lao công, dọn dẹp. Rác chúng mình có quăng quật đầy trường cô ta cũng nhặt sạch hết.
- Tỏ vẻ ngoan ngoãn thì cũng không ai thương. Thời tuyệt vời bây giờ, chỉ cần có đồng cân và có năng lực làm việc giỏi là được coi trọng. Mọi thứ khác chỉ là phù trợ và không là gì hết.
- Tao nghĩ là cô ta đang biểu hiện cho Ban giám hiệu thấy đó. Sau này lỡ học yếu quá ra trường học không nổi thì cũng xin được chân trưởng khoa vệ hoá trường.
Các cô ấy xúm xít lại chế giễu bạn học đã đời rồi xúm nhau cười rúc rích bất cứ là đang trong giờ học, có điều là âm thanh hơi nhỏ một tẹo thôi. Giảng viên đứng lớp vẫn cứ thao thao giảng trên bụt. Cô hoá viên bị bạn bầy chế giễu đó biết gia tộc đang nói xấu mình, cô nhìn bọn họ cắn môi, bọn gia tộc cũng phim sex nhìn lại cô với ánh mắt khiêu khích. Cô quyết định không quan tâm tới gia tộc nữa mà quay nhìn giảng sư chăm chú học.
Đến giờ tan học, danh thiếp hoá viên trong trường học đổ ra về. Họ vào khu gửi xe lấy xe ngôn ngữ cười ồn ào rôm rã, tiếng đùa giỡn, gồ ga xe máy inh ỏi. Cô sinh viên trẻ dắt xe đạp ra về. Khi cô đi gần tới cổng trường thì mấy cô bạn cùng lớp lúc nãy lái xe máy chở nhau vượt qua cô sau đó quăng lại mấy bịt ni lông, ly giấy vừa uống nước xong xuống đất trước mặt cô, cười ha hả rồi chạy xe đi mất. Cô sinh viên đứng sựng lại, tần ngần một tí rồi cũng quyết định dựng xe lại khom xuống nhặt số phận rác đó cho vào thùng rác rồi mới về.
§§§
Vào buổi chiều khi mà ánh nắng chung cuộc đã tắt, trời đất ơi mát dịu. Ở công viên một đôi cụ già bách bộ chuyện trò thư giãn với nhau, vừa để tốt cho sức khỏe vừa để chia cắt sự cô đơn với nhau lúc về già. Cũng có những em bé theo ông bà đến chơi chạy giỡn đùa vui với nhau ở đó. Có một ông cụ tuổi trên sáu mươi và một cô gái trẻ đang cùng nhặt những tờ giấy, những bao ni lông và các rác thải khác mà man di người đi chơi công viên vứt bừa bãi. Ông cụ nói với cô gái:
- Ngọc Nhiên à, năm nay là năm cuối đại học của cháu rồi phải không?
(Ngọc Nhiên là cô đâm viên trẻ hay nhặt rác trong trường). Mặt cô ỉu xìu:
- Dạ phải, nhưng cháu không biết mình có tốt nghiệp được hay không nữa. Cháu làm bài không tốt.
Ông cụ cười khà khà:
- Cháu của ông không cần phải lo đâu. Năm nay không tốt nghiệp được thì còn năm tới, mà rủi năm tới có không được nữa thì vẫn còn năm tiếp kiến theo nữa mà. Có sao đâu.
Ngọc Nhiên nhìn ông như mếu:
- Ông lại trêu chòng cháu nữa rồi, sao không động viên cháu mà ông lại nói như vậy chứ?
Ông cụ vỗ vai Ngọc Nhiên cười sảng khoái:
- Được rồi, được rồi. Ông không nói nữa, ta tiếp kiến tục đi.
Hai người lại đi vòng quanh công viên nhặt rác một công việc không thuộc về trách nhiệm của họ. Vừa đi hai ông cháu vừa chuyện trò với nhau, những câu chuyện phím thường ngày của cuộc sống, chung quanh họ.
§§§
Ba tháng sau.
Vào một buổi chiều trời đất ảm đạm, mây đen kéo tới chuyển mưa. Tại công viên, Ngọc Nhiên và ông cụ ngồi trên ghế đá. Cô bé khóc lóc inh ỏi:
- Hu…hu…, hic..hic…Cháu không biết đâu. Cháu chẳng thể hài lòng được. Hu hu, hichic….
Ông cụ ra công khuyên bảo:
- Thôi đi Ngọc Nhiên àh! Cháu đừng khóc nữa, cháu khóc cũng không khác hơn được.
- Hu….hu…Nhưng mà…ngày mai bạn bè cháu nó tốt nghiệp hết cả rồi. Chỉ có cháu….(nấc lên một tiếng)…Cháu phải chịu lưu bang. Hu…hu…! Ông ơi, chắc cháu nghỉ học đi lượm rác với ông suốt đời quá! Hu…hu…!
Ngọc Nhiên lại khóc tiếp, khóc sướt mướt và lớn tiếng hơn. Ông cụ chịu hết nổi danh khóc của Ngọc Nhiên la lớn lên:
- Thôi được rồi! Cháu nín đi nào! Khóc nãy giờ đã bao lâu rồi, ông không ngồi đây dỗ cháu nữa đâu.
Tiếng la của ông cụ làm cho Ngọc Nhiên giật mình im bật nhìn ông. Ông cụ nói:
- Cháu khóc, thở than và suy sụp hoàn toàn không có ích gì. Dù chỉ là nhặt rác ông cũng không thích nhặt chung với một cô bé vô ích nản lòng như cháu đâu. Nếu ước chiêm bao của cháu là làm cho môi trường sạch đẹp, không phải một mình cháu hay một mình ông, hay là hai chúng ta là có trạng thái làm được. Có đi nhặt rác ở công viên cả thế hệ thì nó vẫn sẽ dơ hoài thôi.
Ngọc Nhiên nín khóc chớp chớp mắt nhìn ông:
- Nếu hai ông cháu mình không nhặt thì nhặt với ai ạ! Cháu nghĩ, cũng chỉ có con ngốc như cháu làm ăn này thôi. Những người thông minh, gia tộc đã đi làm những công việc cao siêu, lợi hại. Ai thèm đi nhặt rác như cháu chứ. Nên cứ tự mình lầm lũi đi theo ông nhặt là tốt nhất.
- Ai cũng có ít nhiều tinh thần về môi trường, có điều nó bị che khuất thôi. Cháu phải đánh thức và làm cho nó lớn lên. Muốn làm được việc đó thì cháu phải có địa vị cái đã, lúc đó lời nói của cháu mới có cân lượng và phát huy hiệu quả.
- Nhưng mà….cháu làm không được đâu..Cháu học dở quá, ra trường còn không nổi nói chi là có địa vị xã hội. Không hiểu sao trước kia cháu lại đậu tuyệt học nữa.
Ông cụ nổi cáu:
- Cháu cứ như vậy hoài thì sẽ không thực hiện được ước mộng mị đâu. Có hoài bảo mà không nổ lực thì cũng là vô ích thôi. Cháu phải tự áp giải quyết khó khăn của mình. Suy nghĩ lại đi, cháu đã làm cách nào vào được hết sức học thì cứ sử dụng cách đó ra trường. Ông về đây, hôm nay miễn sao không nhặt rác.
Ông cụ đứng lên bỏ đi. Ngọc Nhiên ngồi một mình ở đó tư lự suy nghĩ.
§§§
Một Năm Sau.
Ngọc Nhiên sung sướng mặc vào người trang phủ phục tốt nghiệp. Quang cảnh buổi tốt nghiệp ở trường học nhộn nhịp tiếng nói_tiếng cười, ánh nắng ấm áp chiếu xuống làm cho nụ cười như có sức hút hơn trên môi mỗi người. Buổi lễ sắp bắt đầu và có nhẽ người sung sướng hơn cả các nhà trí thức mai sau là bác mẹ của họ. Cha mẹ của Ngọc Nhiên cũng vậy, họ cười sung sướng nhìn con gái của mình trong đồng phục tốt nghiệp. Ba cô nói:
- Con gái của ba chung cục cũng nên người rồi. Con đã thật sự trưởng thành từ hôm nay.
Mẹ Ngọc Nhiên:
- Mẹ rất hãnh diện vì con.
Ngọc Nhiên ôm chầm lấy ba mẹ bằng hai tay: "Con yêu ba mẹ lắm!”. Từ đằng xa có một tiếng gọi lớn:
- "Ngọc Nhiên!”
Cô quay lại và cười tươi khi trông thấy ông cụ. Ông tiến tới gần ôm lấy Ngọc Nhiên chia xẻ niềm vui với cô:
- Chúc mừng cháu tốt nghiệp!
Ngọc Nhiên cười nhìn ông:
- Cám ơn ông đã đến đây, chúc hạ cháu.
Cô cười khúc khích rồi giới thiệu:
- Thưa ba mẹ, đây là ông cụ mà con thường nhắc đến. Thưa ông, đây là ba mẹ của cháu.
Mọi người bắt tay chào nhau. Ba Ngọc Nhiên nói:
- Cám ơn bác bấy lâu nay đã trợ giúp bảo ban cháu nó học tập.
Ông cụ cười sảng khoái:
- Cũng bởi Ngọc Nhiên, nếu cháu nó không có ý chí thì tôi có nói bao lăm cũng không ăn thua.
Mọi người cười rôm rã, Ngọc Nhiên phát hiện:
- Hôm nay ông mặc quần áo rất đẹp. Trông ông đẹp lắm luôn!
- Không giống với ông già lượm rác ở công viên hằng ngày phải không?
Có tín hiệu chuông báo đã bắt đầu buổi lễ. Các đâm ra viên xếp hàng làm lễ. Hiệu trưởng của trường học phát biểu mở màn nói những lời nhận xét, đánh giá và chúc hạ các đâm viên đã hoàn trả tất việc học của mình ở trường học cực kì học. Cuối lời, Hiệu trưởng giới thiệu một vị khách mời đặc biệt lên phát biểu:
- Sau đây, tôi xin nhường lời lại cho một vị khách mời. Ông là Tổng Giám Đốc của công ty TNHH Thiên Nhiên có đôi lời với tất cả man di người ở đây.
Một tràn pháo tay chào mừng, Ngọc Nhiên ngỡ ngàng khi đó đích thị là ông cụ cô quen, cùng nhặt rác với cô bao năm qua ở công viên. Ông đứng lên bụt phát biểu rất dõng dạc và nở nụ cười thật tươi với các bạn tân cử nhân:
- Xin chào các giảng sư và danh thiếp sinh viên tốt nghiệp của trường ta. Các bạn đang ở đây đã và sẽ tiếp thô lỗ là những mầm xanh, là mai sau của đất nước. Các bạn đã bỏ công ra nghiên cứu, học tập trong suốt thời gian qua, mệt mỏi nhưng vẻ vang. Đến nay, các bạn đã được đền đáp văn bằng tấm văn bằng tốt nghiệp. Đúng vậy, các bạn đã thành công. Sau này, tôi mong rằng các bạn vẫn sẽ tiếp kiến thô tục nổ lực hơn nữa để đóng góp cho xã hội, cho Tổ Quốc. Và chúc danh thiếp bạn mãi mãi thành công.
Một tràn pháo tay thật lớn vang lên khắp hội trường. Dứt tiếng vỗ tay ông cụ nói tiếp:
- Và điều động quan yếu tiếp theo tôi muốn tuyên bố với các bạn là…Lời mời của công ty chúng tao với danh thiếp hoá viên tốt nghiệp. Công ty chúng tao xin gửi lời mời danh thiếp bạn đến cộng tác để cùng nhau phát triển. Mong rằng danh thiếp bạn sẽ nhận lời, sự công tác của các bạn chính thị là niềm hân hạnh cho công ty chúng tôi.
Ông cụ đọc tên trước sự hồi hộp của các hoá viên, và điều động bất thần là trong danh sách đó có tên của Ngọc Nhiên. Một cô đâm viên bị lưu bang truyen sex lại trường học một năm. Chính cô cũng không dám tin vào việc này. Ông cụ nói:
- Tôi biết rằng có người sẽ thắc mắc vì sao tôi lại đặt lời mời tới cô bé Ngọc Nhiên, sức học tiền trung bình. Đúng vậy, cô bé học yếu nhưng cô bé lại là một đâm ra viên đạt điều kiện nhất trong số phận danh thiếp sinh viên tôi đã chọn. Chính sự đơn giản, thành tâm với môi trường học của cô bé, đặc biệt là hành động bền chí nhặt rác của cô. Cô gái trẻ này đã cùng một ông già như tôi nhặt rác thầm lặng trong công viên suốt năm năm cực kì học. Bị lưu bang cô bé đã sử dụng lòng yêu môi trường làm động lực cố học tập để có được ngày hôm nay. Cái công ty chúng tao cần ở một nhân dịp viên, không chỉ là sự thành thạo tài hoa cho công việc thôi. Mà còn cần đạo đức và cái "tâm”. Sự nhẫn nại, chu đáo và kiên trì sẽ giúp ích rất lớn cho công ty chế biến thực phẩm của chúng tôi. Đặc biệt là lòng yêu môi trường, công ty chúng tôi đưa sự đảm bảo sức khỏe người tiêu sử dụng lên hàng đầu. Vì thế, chúng tôi rất hạnh được cộng tác với cô Ngọc Nhiên_một con người đặc biệt.
Ông cụ vỗ tay bắt đầu, man di người nhiệt liệt vỗ tay theo, Ngọc Nhiên và cả ba mẹ cô nữa vừa mừng vừa cảm động sung sướng rơi nước mắt. Các hoá viên được mời tiến lên phía trên bắt tay với ngài Tổng Giám Đốc biểu lộ sự đồng ý cộng tác giữa đôi bên. Tới lượt Ngọc Nhiên cô cảm động nhìn ông cụ:
- Cám ơn ông đã chọn cháu.
Ông cụ vỗ vai cô bé thân thiện như những lúc hai ông cháu hay trò chuyện:
- Con bé này, không phải cảm ơn ông đâu. Đó là năng lực của cháu. Ông đã nói cháu làm được mà.
Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014
truyen sex - Cái nết hại tắt thở cái thân
_ Nick "ảnh" là j daz m?
_ Nick là day la noi dung footer day la noi dung footer
_ Hí hí, t có trò zui làm r!!! Nếu "ảnh" đẹp thiệt thì t kua
_ Tôi m, ảnh bê đó con
Tôi nghĩ suy một lúc rồi gật đầu đẩy nhỏ quay lên và trong đầu tôi đag có 1 trò quậy cực zui (chính vì trò này màk bi h tôi thân tàn ma dạo r nà)!!!
Về nhà
Mở đt lên, tôi add nick hắn ta rồi pm:
Tên nè đọc đi( nick tôi khá sock nên muốn khoe xíu ạk): way
2 tiếng squ, khi hắn onl thì pm đáp tôi
day la noi dung footer day la noi dung footer: Ai dọ?!
Tên nè đọc đi: Dạ ở trường nghe danh anh khá lâu cho nên định n.c thử
Tên nè đọc đi: nghe ns a là 1 ngừi khá "đập chai" nhưng hơi bị……
day la noi dung footer day la noi dung footer: Ai, có quen ko?
Tên nè đọc đi: Có bao giờ gặp đâu màk quen!!! Hí hí
day la noi dung footer day la noi dung footer: m là đứa nào!!! T ko quen m?
Tên nè đọc đi: Đã nói ko quen r màk
Tên nè đọc đi: đã nói nghe danh tiếng a bay xa quá nên muốn n.c thôy (lúc đó tôi nào biết hắn là 1 tên lưu manh dầu hơi… bị bê thiệt)
day la noi dung footer day la noi dung footer: m học lớp mấy con kia
Tên nè đọc đi: dạ e học lớp …
day la noi dung footer day la noi dung footer: m coi chừng t đó con tó!!! Tốt nhất m thành ra câm đi
Tên nè đọc đi: t âu có ns j âu, t chỉ chat thôy màk!!!
Sau câu đó thì hắn im thành thử tôi cũng chả có hứng để màk phá!!! Tưởng mọi chuyện tới đây kết thúc nhưng ai ngờ………
Tối thứ 2
Reeng reeng
Tôi: alo
Đầu dây: alo, m hả Trinh
Tôi: ờ, t đây
Đầu dây: có phải hum bữa m phá nick ai màk trên face tên là day la noi dung footer day la noi dung footer hông dạ?
Tôi: *nhìu mày* đúng gòi, sao m biết dạ?
Đầu dây: ảnh đag đứng kế t rồi chửi m quá trời ơi nèk con
Tôi: wtf? Kệ mịa nó đê!!!
Đầu dây: ờ, ảnh cảnh báo m đó nha con
Tútttttt
Sau tiếng tút đó, mặt tôi hơi tái đi khi nghe câu "ảnh cảnh báo m đó nha con"!!! Thật sự doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat tôi vẫn ko nghĩ tới hắn ta lục xùng lên để tìm tôi có điều………
Thứ 3
Tôi đi học như man di ngày, bước vào trường, tôi đag kiếm thằng bạn hôm qua gọi cho tôi thì thấy nó ngồi trước cửa lớp!!! Tôi bước lại đá nó:
_ Ê, tối qua m gọi t phải hông
_ Ờ
_ Cái thèng đó cảnh báo t vụ j?
_ Ảnh nói đầu năm dô xem chừng bể đầu như không ák!!!
Tôi thật sự đag sợ, hơi sợ, khá sợ nhưg tôi ráng lặng im không nhắc tới cả ngày!!! Nhưg đến chiều về
Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014
truyen sex - anh được đấy, em không ngờ
Mình là một cô bé hết sức bình thường nhưng hơi quậy xíu thôi. Mình rất thích mưa nhưng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat giờ có lẽ mình sẽ ghét mưa vì hôm nay mới bị thằng người yêu chết tiệt bỏ sau 4 năm yêu nhau. Nó nghĩ mình sẽ chết vì thiếu nó hay sao mà câu cuối cùng đập vào mặt mình:" Kết thúc đi" rồi kèm theo cái điệu cười nhếch miệng mà mình ghét nhất. Hứ, mình sẽ làm cho thằng đó yêu mình lần nữa, đã yêu tôi một lần thì đừng có lén phén với con nào(chị ơi cố lên).
Hôm nay, chính thức bắt đầu đem người yêu mình về. Có lẽ mọi người sẽ nói tôi ngu vì thằng đó bỏ thì thành ra yêu thằng khác nhưng tôi biết thằng đó rất đào hoa làm nhiều con gái chìm đắm trong tình yêu của hắn. Tôi là một trong số đó nhưng không giống như những người con gái đó là khóc và tuyệt thực vì bị đá. Mình sẽ dành lại hắn và không cho hắn làm hại người khác nữa. Mình đang làm việc tốt mà. Thôi, quay lại việc chính, hắn đang ngồi với người khác. Thằng chết tiệt, con đó đẹp hơn tôi có tí xíu( vâng rất tí xíu). Còn nắm tay nữa chứ và người đó không ai khác là em gái tôi. Tôi gọi điện cho em gái:" Gặp chị có việc nha". Lần này, hắn chết với tôi.
Bây giờ, em gái đang ngồi trước mặt tôi:" Ân, người gặp em hồi nãy là ai".
- Là bạn trai em đó chị.
- Thằng đó vừa mới đá chị.
- Chị nói gì, nó dám đùa bỡn tình yêu của chị. Thế em sẽ tạm biệt hắn. Em cần người thân hơn.
- Chị sẽ nắm lại tình yêu của hắn, hợp tác với chị nha.
Hai chị em tôi bắt tay nhau, cười nham hiểm. 15 giờ chiều, tôi đang làm lại tóc mình, hay nói cách khác là làm mới mình. Bước ra khỏi tiệm làm tóc, một hình tượng mới năng động và cá tính hơn khác với xưa là hiền và nhẹ nhàng. Đến địa điểm, của hắn hẹn hò với em gái.
Gì thế này, hắn đang đứng trước mặt tui và đòi lấy tôi. Tôi muốn vào viện thay tim quá. Hôm qua, hắn doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat vừa nói tạm biệt tôi mà hôm nay lại cầm nhẫn, cùi xuống trước mặt tui, còn em gái thì đang cười nham nhở.
- Anh chỉ nói kết thúc chơ mấy có nói từ biệt đâu mà em phải lên kế hoạch cướp em về thế.
- Sao hôm qua, anh cầm tay em ấy.
- Em đang ghen à, chỉ là anh nhờ làm em coi thử em yêu anh thế nào thôi.
- Bây giờ, em muốn đưa 2 người vào viện vì bị đánh bầm dập.
- Anh xin lỗi mà, chúng ta kết thúc và bắt đầu cuộc hôn nhân nha.
- Anh được đấy, em không ngờ. Nhưng thôi, em sẽ chấp nhận.
Anh ôm lấy tôi, đặt lên môi một nụ hôn nồng thắm. Tôi bị anh gài bẫy rồi.
truyen sex - Có con chim manh manh nó đậu cành chanh
Đừng nghĩ em ngu ngốc như thế. Tình yêu đối với em từng là vớ cả, nhưng hiện giờ, nó lại không đáng một xu.
day la noi dung footer
Mình quen nhau chân tình cờ phải không anh. Và em doc truyen sex, truuyen heo, truyen dam moi nhat đã từng nghĩ đó là vì duyên phận. Ấy là buổi nhập học ở trường. Anh đã đồng cân đường cho em đi đến khu vực làm thủ tục. Giọng nói của anh, cử tiền của anh, sao mà làm em yên lòng đến thế. Một buổi sáng thu trong trẻo sau cơn mưa dài suốt đêm hôm trước. Mọi thứ đều đến với em đại vời như vậy đấy.
Em hát không hay anh nhỉ. Nhưng hát lại trở thành một thứ cua đồng mê. Và cũng bởi niềm dam mơ ấy, em gặp lại anh. Câu lạc bộ ghita của trường...
Anh là trưởng câu lạc bộ. Ừ thì anh đẹp trai, ừ thì cũng hát hay nữa, và anh là một tay đàn rất cừ. Thật là may mắn khi chúng mình cùng có chung sở thích.
Mình đã từng trò chuyện với nhau rất lâu. Em vẫn nhớ mà. Đó là một tối đông mưa phùn và cũng là buổi sinh hoạt thường nhật của clb. Em đã nỗ lực tình nán lại để đợi anh, hi vọng được nói câu tạm biệt với anh thôi. Nhưng anh đã cố kỉnh tình trò chuyện thật lâu với em đấy nhé. Em đã hỏi anh rằng em hát không hay phải không. Anh cười, làm ấm áp tim em hơn cả ngàn lần chiếc áo đang mặc trên người. Em hát hay đấy chứ, có linh hồn lắm- anh đã nói như vậy đấy. Cứ như là một câu yên ủi ấy, nhưng em vẫn tin rằng đó là sự thật, và đã vui biết bao.
Sau lần nói chuyện ấy, mình dần thân với nhau hơn. Anh hỏi em nhiều điều và cũng kể cho em nghe nhiều thứ về anh. Anh thích ca hát, thích đàn, đó là niềm cua đồng mê, nhưng không phải là vớ cả. Anh cũng thích thể thao lắm, bởi vì anh cao đến thế cơ mà. À mà dường như em chưa bao giờ kể với anh những điều động này, về cảm giác an toàn, cảm giác như được bảo vệ, chở che khi đi sau anh, nhảy lên chiếc bóng cao cao của anh. Chiếc bóng ấy như ôm trọn lấy em, như vẫn đủ sức che đậy cho em khỏi mọi bão giông trong cuộc đời. Ôi, em lại vậy rồi, vẫn thầm yêu anh như thế...
Cuối cùng thì hạnh phúc cũng đến- Là ngày anh nói yêu em, là ngày trái tim em đã thật sự không còn là của em nữa. Anh đã tàn bạo cướp nó đi như thế đấy, bởi chưng vậy anh sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận. Phải, anh đã hứa như vậy.
Mình yêu nhau được hơn một năm. Em đã là cô hoá viên năm hai, còn anh cũng đã bước sang dăm ba của thế cục hoá viên bốn năm. Anh đã làm cho em quá nhiều điều. Anh nhớ cả ngày mình yêu nhau một tháng, một năm. Anh tặng em những món quà bất ngờ. Anh hát cho em nghe, những bài doc truyen sex, truuyen heo, truyen dam moi nhat hát anh tự sáng tác. Anh nói lời bài hát cũng là những gì anh cảm nhận được từ ái tình của chúng mình, cũng là điều mà anh muốn nói với em. Em đã khóc đấy. Sẽ cảm thấy ra sao ơi một cô gái khi đi đường có một chàng trai cứ nhất định bắt cô ấy phải đi phía trong, dù rằng cô gái ấy có huých vai trêu anh ngốc nghếch như thế nào, anh vẫn tiền cười, ấm áp như thế, hạnh phúc như thế...
Anh là người sống tình cảm và em luôn cảm thấy may mắn vì chưng điều đó. Và rồi chúng mình đã quyết định sẽ gắn bó với nhau suốt hai thế cuộc ngắn ngủi này vào cái đêm định số mệnh ấy. Em đã trao vớ cả cho anh. Không hối tiếc. Không tính toan. Không giữ lại. Cũng sợ hãi lắm đấy chứ, nhưng không sao. Tình yêu của chúng ta lớn lao đến thế cơ mà, và sau đêm ấy, em tưởng như nó là vĩnh cửu trên đời.
Anh nói chúng ta hãy sống chung. Dẫu sao thì em và anh cũng yêu nhau đến thế và nhất mực là sẽ có một cái kết thật đẹp, vậy thì chuyện ấy cũng đồng cân là sớm hay muộn ôi thôi mà. Và em đã đồng ý, sống chung với anh trong một căn phòng cho thuê 14m2 nằm cách khá xa trường. Cuộc sống như một người vợ trẻ đã bắt đầu khi em 23.
Thật là may mắn,anh vẫn như thế, vẫn ngọt ngào, quan tâm, dịu dàng và âm cần. Để tránh bị mọi người để ý, em xin rút khỏi clb. Vậy là trong tuần lại có hai ngày em phải ngồi một mình ở nhà, xem phim một mình, nghe nhạc một mình, đọc truyện một mình và chờ anh trở về sau buổi đâm hoạt clb. Nhưng không sao, anh nói sẽ đền cho em. Bởi thế những lúc rảnh rỗi, người ta vẫn nghe thấy tiếng đàn ghi ta trong trẻo vút lên cùng một giọng ca, như anh vẫn nói, hay và rất có hồn. Nghệ sĩ quá đi thôi!
Anh đã rất cẩn thận, do vậy chúng ta vẫn sống cuộc sống vợ chồng an toàn. Em rất hàm ân anh vì chưng điều đó. Cuộc đời em khi ấy hình như tiền tồn tại vì chưng anh. Bạn bè thân là điều động em đã quên tìm kiếm. Mọi thứ đều liên quan đến anh. Nhưng em bất chấp bít tất cả, em cam tâm, bởi em yêu anh.
Dạo ấy anh hay thẫn thờ, chẳng chịu kiên nhẫn lắng nghe những lời mà em nói như mọi lần. Anh hay cáu gắt, hay vội vàng. Em thì không thích điều đó chút nào đâu. Cũng đích thị bởi tính chất cách điềm đạm, xoành xoạch ôn hòa và kiên nhẫn của anh mà em đã yêu anh đấy chứ. Anh đi làm thêm. Anh hát cho một quán bar, ở cách xa khu mình ở lắm, nhưng thu nhập khá và anh thì lại có thêm cơ hội để đeo đuổi niềm đam chiêm bao của mình. Vậy cũng là hết sức rồi anh nhỉ.
Anh đi làm. Có lẽ đó cũng là lý bởi chưng làm anh đổi thay nhiều như thế. Em đã cho rằng như vậy và có nhẽ sẽ chẳng bao giờ biết được nguyên do thực sự đâu nếu như cô ấy không đến tìm em. Sẽ là một ngày thật hoàn hảo nếu như không có cuộc họp mặt lạ thường ấy. Sinh nhật lần thứ 22 của anh. Em đã chuẩn bị rất chu đáo, nấu một bữa cơm thật thịnh soạn, chiếc bánh trông cũng thật đặc biệt. Còn gì nữa nào... Em đã tưởng tượng đến cảnh anh sẽ xúc động lắm, sẽ ôm em thật chặt, sẽ nói xin lỗi do những chuyện gần đây, và em sẽ nói không sao đâu mà. Cứ như thế dưới ánh nến lung linh. Một cái kết quá đẹp cho một chuyện tình đúng không anh?
Nhưng mọi rợ thứ tan vỡ. Nói sao nhỉ? Nó như là sóng biển tan ra, giống như chiếc ly thủy tinh vỡ choang trên sàn nhà vậy. Em đã được nghe câu chuyện về một cô gái từng đi hát ở bar từ năm 17, đã trải qua không biết bao lăm cuộc dã tình. Có lẽ em sẽ khinh thường cô ấy mất. Nhưng anh thì không đâu vào đâu nhỉ, vì anh đã yêu cô ấy mất rồi. Một sự đồng cảm chăng? Có lẽ đích thị cuộc sống thực sự sau những ánh đèn nhấp nhoáng nơi vũ trường, đích thị thứ nhạc cảm rung lên đã cướp trái tim anh đi khỏi em và che giấu trọn vào trái tim nơi người ấy.
Lời xin lỗi là món quà cuối cùng anh dành cho em. Em đã từng nói anh đừng bao giờ rời xa em, nhưng có lẽ anh chẳng thể thực hành được điều động ấy nữa, bởi chưng không đồng cân anh mà chính thị em, em cũng sẽ đi. Nhưng là đi đâu? Em đã hỏi rất nhiều lần như thế. Tự hỏi mình thôi, bởi chưng ở đây em đâu còn thân thiết với ai ngoài anh . Đúng là ngu ngốc quá, tồi tệ quá, day dứt quá, đáng tiếc, đáng tiếc quá. Thời gian có trạng thái nhường em một lần mà quay trở lại không? Nếu được, em nguyện đánh đổi bít tất cả. Cuộc đời em bỗng nhiên trở thành một đường ziczac và hai người đang đứng ở ngay điểm gấp khúc ấy đấy. Hai người chắc sẽ hạnh phúc lắm nếu như không có em đúng không? Em đã nghĩ sẽ đi đến một nơi thật xa, nơi em không còn cùng chung sống dưới một bầu trời, không phải hít thở chung một bầu không khí để cùng tồn tại với hai người nữa. Nhưng nơi đó có tồn tại không? Có chứ, vững chắc lắm, bởi chưng đồng cân cần bước thêm một bước nữa thôi là em có thể làm được điều động đó rồi.
Đi lặng lẽ như thế thì thật là dại dột. Em đã muốn một sự công bằng. Em mà như thế thì chắc anh cũng sẽ dằn vặt lắm ấy nhỉ, vì chưng anh biết em yêu anh nhiều nhường nào mà. Nhưng sao có thể chứ. Còn mẹ, mẹ em thì sao? Em muốn một sự công bằng, nhưng ai sẽ công bình với mẹ khi em ra đi. Hay là về gặp mẹ? Em sao có thể.
Đừng nghĩ em ngu ngốc như thế. Tình yêu đối với em từng là vớ cả, nhưng hiện giờ, nó lại không đáng một xu. Em đã đi. Không phải về nhà. Em thật sự không dám đối diện với mẹ sau vớ cả. Điều đó cần có thời gian. Và em đã tự tạo cho mình một quãng thời kì khá dài, cũng ngẫu nhiên ôi thôi - đăng kí đi tình nguyện. Em sẽ lên vùng cao, ở tít trên kia cơ. Và em sẽ được làm cô giáo, sẽ dạy chữ cho bọn trẻ, chúng sẽ biết đọc, biết viết và em sẽ tiền cho chúng rằng cuộc sống này có rất nhiều thứ đáng để trân trọng, và chắc hẳn là chúng sẽ mến yêu em lắm. Có lẽ khi ấy, vậy là đủ.
Cùng đi là rất nhiều người. Chuyến xe chở những con người lên vùng cao làm tình nguyện cũng là chở theo biết đâu niềm tâm sự. Có anh thanh niên trầm tư mặc tưởng suốt cả quãng đường, có cô bạn trẻ cứ nhí nha nhí nhảnh, véo von mãi không thôi, có chị đứng tuổi, nét mặt có chút thờ ơ, nhưng lại thấy như là nhẹ lòng... Quãng đường quả là dài, hơn những gì mà em đã tưởng tượng. Dừng xe nghỉ áp giải lao, ai nấy như đều ủng hộ lắm. Cũng mệt mà. Lại tiếng nói trong trẻo ấy:
- Ôi, nhìn đằng kia kìa, nhiều chim quá. Dễ thương ghê! Chúng cứ như những cặp bắt nhân tình vậy.
Tiếng một anh thanh niên, có nhẽ là một nhà sinh đấu vật học chăng:
- Đó là chim manh manh.
- Chim manh manh? – cái tên nghe cọ lạ quá nhỉ.
- Đúng vậy – nhà hoá đấu vật học tớp lại – không đồng cân lạ ở cái tên thôi đâu, loài chim ấy còn lạ ở chỗ, khi sống tự vì ngoài thiên nhiên, chúng là "một cặp vợ chồng", hoàn toàn chung thủy, nhưng khi đem giam cấm vào lồng, chúng không còn chung thủy với nhau nữa.
Một tiếng "à". Anh thanh niên trầm mặc suốt dọc đường dường như chú ý hơn đến câu chuyện của hai người bạn đồng hành . Em cũng chột dạ, vì chưng chẳng phải như thế thì giống anh và em quá hay sao.
- Có lẽ là do chúng yêu nhau chưa đủ mà thôi. Chúng muốn tìm đến một ái tình mới chăng, tình yêu chân chính ấy?
Tình yêu đích thực? Sao em lại như lạ lẫm với điều này đến vậy? Bật cười vì chưng chút nghĩ suy ngu ngơ của cô bạn, cũng có lẽ là cái cười cho một câu trả lời thỏa đáng với bao doc truyen sex, truuyen heo, truyen dam moi nhat thắc mắc mà em từng không tài gì hiểu nổi. Chỉ neo người giản là vậy? Sao lòng em thấy nhẹ thế. Em có dám quăng quật bỏ mọi rợ đau buồn vào quá khứ ? Tại sao không? Em có thời gian, em có bít tất cả, em dũng cảm lắm mà. Mọi việc còn ở phía trước kia. Chuyến hành đệ trình lại tiếp tục. Em bước lên xe, thảnh thơi. nói khẽ "em đi đây!".
...Trái đất này có đến hơn 7 tỷ người, mỗi người lại có một cách nghĩ suy khác nhau. Họ có thể không được quyết định ai là người sẽ đi qua thế cục mình, nhưng được phép chọn lọc người cùng bước đi trên một con đường. Ấy là người sẽ gật đầu khi ta hỏi - "Rồi sẽ qua hết, phải không?".
An